We're accustomed to glamour in London SE26: Kelly Brook and Jason Statham used to live above the dentist. But when Anouska Hempel's heels hit the cracked cement of the parking space outside my flat, it's hard not to think of those Picture Post photographs of royalty visiting bombed-out families during the second world war. Her mission in my modest tract of suburbia is, however, about more than offering sympathy. Hempel—the woman who invented the boutique hotel before it bore any such proprietary name—has come to give me information for which, judging by the spreads in interiors magazines and anxious postings on online DIY forums, half the property-owners in the Western world seem desperate: how to give an ordinary home the look and the vibe of a five-star, £750-a-night hotel suite. To Hempelise, in this case, a modest conversion flat formed from the middle slice of a three-storey Victorian semi.
"You could do it," she says, casting an eye around my kitchen. "Anyone could do it. Absolutely no reason why not. But there has to be continuity between the rooms. A single idea must be followed through." She looks out wistfully over the fire escape. "And you'd have to buy the house next door, of course." That's a joke. I think.
...
It's worth pausing, though, to consider the oddness of this impulse. The hotel room is an amnesiac space. We would be troubled if it bore any sign of a previous occupant, particularly as many of us go to hotels in order to do things we would not do at home. We expect a hotel room to be cleaned as thoroughly as if a corpse had just been hauled from the bed. (In some cases, this will actually have happened.) The domestic interior embodies the opposite idea: it is a repository of memories. The story of its inhabitants ought to be there in the photos on the mantelpiece, the pictures on the wall, the books on the shelves. If hotel rooms were people, they would be smiling lobotomy patients or plausible psychopaths. | Chúng ta đã quen thuộc với nét đẹp của London SE26: Kelly Brook và Jason Statham vốn dĩ sống ở tầng trên của một vị nha sĩ ở đây. Nhưng khi Anouska Hempel đặt bước xuống mặt đường nứt nẻ của bãi đậu xe bên căn hộ của tôi, tôi liên tưởng ngay đến các bức ảnh của Picture Post chụp các hoàng gia thăm viếng các gia đình bị dội bơm ở thế chiến thứ hai. Tuy nhiên, lặn lội đén vùng ngoại ô xa xăm này, mục đích chuyến viếng thăm này của cô ta không chỉ là để chia sẽ với khó khăn của tôi. Hampel - người phụ nữ sáng lập ra hệ thống khách sạn bỏ túi trước khi hệ thống có tên gọi đó - đến để cho tôi thông tin vấn đề mà, theo một loại bài viết trên các tạp chí trang trí nội thất và các bài viết bức xúc trên diễn đàn DIY, đang làm đau đầu phân nữa các chủ sở hữu đất đai phương Tây: làm cách nào để một căn nhà bình thường có được vẽ đẹp và nét sang trọng như của một phòng VIP £750/đêm của khách sạn năm sao. Câu trả lời của Hem¬pelise là một căn hộ được chuyển hóa khiêm tốn từ tầng giữa của một căn nhà song lập 3 tầng Victorian. "Bạn có thể làm được đó," cô ta nhìn xung quanh phòng bếp của tôi và nói. "Ai cũng làm được. Không có lý do gì để không làm được. Nhưng phải có sự liên tục giữa các căn phòng. Phải có một ý tưởng chung." Cô ta nhìn đăm chiêu về phía lối thoát hiểm. "Và dĩ nhiên bạn phải mua luôn căn hộ kế bên." Tôi tưởng cổ ấy chỉ trêu chọc tôi cho vui thôi chứ. ... Tuy nhiên, ta hãy ngừng lại vài phút để xem cách làm này lạ lùng như thế nào. Phòng khách sạn là một nơi không có gì để lưu luyến. Không ai thích bước vô một phòng có dấu hiệu để lại của người cư trú trước đó, đặc biệt là đa số chúng ta đến khách sạn để làm những việc không tiện làm tại nhà. Vì vậy, ta muốn qua đêm tại một phòng sạch sẽ, mới tinh như lúc khách sạn mới khai trương. Trang trí nội thất gia đình thì ngược lại: đây là nơi lưu giữ các kỷ niệm.( Cuộc đời của những người sống ở đây sẽ được thể hiện khắp phòng như hình để trên lò sưởi, hình treo trên tường hoặc sách trên kệ. Néu phòng khách sạn có tri giác như con người, thì trí nhớ của họ có thể ví như là của những bệnh nhân bại não hoặc các bệnh nhân tâm thần cách, chỉ cười chứ không suy nghĩ gì cả.
|